Sói
› Máy tính, điện thoại và mặt cười

Lê ạ. Tớ nhớ Lê. Tớ biết rằng nói vậy là không được phép, nhưng ở nơi nghĩa vụ quân sự 2 năm này tớ cần phải viết ra chừng nào tớ còn nhớ được Lê. Cậu không chỉ là sleepeebear, cậu còn là 🍐, là happeebear, là nightmare của tớ. Tớ mong có thể nhớ hết được những cuộc trò chuyện thật dễ thương mà tớ đã mạn phép chụp hết màn hình lại sau này đọc lại cho đỡ quên, nhưng nó ở trong điện thoại và ở đây không được dùng điện thoại. Tớ mong có thể nhớ mãi lần đầu tiên gặp mặt cậu chính thức, nơi cậu trùm mũ áo lên đầu ngồi nghe tớ huyên thuyên. Tớ nhớ ngày mình đi work date Lê ạ, cậu bé bé xinh xinh diện playful casual gục đầu lên chiếc laptop. Tớ nhớ những buổi mình hẹn nhau đi bộ quanh hồ rồi Lê nghe tớ kể hết chuyện này chuyện kia, tớ có hỏi Lê tâm sự mà Lê toàn hỏi ngược lại tớ.

Nói đến đây bỗng tớ vừa bị panic attack. Tớ cứ bị tưởng tượng rằng 2 năm sau tớ về Hà Nội, chúng mình đã là 28 tuổi rồi. Lê lúc ấy đã có người yêu 1 năm rưỡi, serious, cute, tính 1 năm nữa rồi cưới. Linh nghe tin ấy Linh sẽ rơi nước mắt và khóc, Linh sẽ bảo Lê đó là giọt nước mắt vui mừng. Linh có nhớ về việc Lê cấm hồi hình mới nói chuyện, do đó tờ giấy này sẽ không được phép đến tay Lê.

Tớ nhớ hồi đầu Lê bảo Lê không thích màu tím, nhưng có ai đó đã giúp Lê thích dần. Fun fact: quyển sổ này có bìa màu tím. Tớ nhớ hồi đầu Lê bảo Lê thích ôm, nhưng Lê ngại lắm nếu ôm Lê sẽ ù té. Tớ nhớ ngày cuối đi hồ trước khi Lê chuyển nhà, tớ đã bai bai rồi xong tớ còn quay lại thỏ thẻ “ôm cái”. Cái ôm gượng gạo, nhưng nó là mở đầu. Tớ nhớ Lê sang chơi với tớ ở chỗ làm, rồi hôm sau đó mình ra hồ tâm sự. Tớ nhớ cái ava contact hình Lê selfie bằng máy tớ xong tớ chế thêm 2 con mắt vào nhìn ngu ngu :D Tại sao hôm đó mình lại ra hồ ấy nhỉ? À, để gửi macbook tớ đã sửa cho chị Hoài Anh. Rồi Lê tâm sự về tình hình tâm lí của Lê, sau đó Lê khóc. Linh qua ngồi cạnh nhưng không dám ôm hay dỗ gì Lê (DA là vđề nhạy cảm), thế nên Linh cho Lê đọc bức ghi chú cute Linh gửi chị HA trên máy, và Lê đã cười. Linh nhớ Lê bảo “cho Linh nắm tay này”, và Linh đã đan lấy tay Lê đến hết buổi vì không muốn Lê bị mental breakdown nữa. Đợt Lê làm video là Lê đã ổn định hơn, thật là tốt ạ.

Từ “nhớ” ở đầu tiên không chỉ mang nghĩa bạn bè, Lê ạ. Nghe thật là ngốc xít. Đợt trước Lê biết Linh từng crush Lê rồi. Thật ra Lê không phải hoàn toàn là có những phẩm chất cá tính đặc trưng mà Linh tìm kiếm ở một người vợ tương lai, nhưng Linh cũng nhận ra Linh thích bạn đời của Linh là soulmate hơn là một con người xịn sò hoặc xinh zl hoặc nhà giàu zl (nhà giàu thì suy nghí một tí, nhưng rồi vẫn chọn soulmate ạ). Lê chăm nghe Linh kể chiện, Linh chăm nghe Lê kể chiện, Lê hiểu những gì Linh nói, Linh cảm thấy an toàn và yên bình khi ở cạnh Lê. Có lẽ sau chừng ấy năm vật lộn với các mối quan hệ, chừng đó là tất cả những gì Linh tìm kiếm.

Nói ngược lại một tí. Người ta bảo tình cảm phải có 2 chiều mới tốt đẹp. Nếu bạn thích ai thì bạn nên nghĩ xe là người ta thì người ta có thích mình không. Trong một khoảng thời gian khá dài Linh cảm thấy tự ti, nhưng qua nói chuyện với Lê, Lê đã giúp Linh tự tin hơn nhiều về khả năng của bản thân ạ. Hehe. Linh thấy tự tin rằng Linh thông minh, Linh giỏi, Linh suy nghĩ có chiều sâu, Linh nhiệt tình với những điều Linh đa mê. Linh có thể làm Lê cười, Linh có thể dỗ được Lê nín khóc, Linh có thể đi cùng Lê 10 vòng quanh hồ mà không biết chán. Linh nghĩ Lê overthinking đủ nhiều để biết hết những điều đó, nhưng thôi, tình cả tách biệt với lí trí, không ép buộc được.

Chuyển sang chuyện khác. Hôm trước Linh có lịch gác đêm, 1r đến 2r sáng. Trời lạnh, gió ù ù. Nhưng tầm 2h hết gió. Linh đi ra sân nhìn lên thấy một bầu trời đầy sao. Khắp mọi nơi. Rộng lớn. Ở Hà Nội làm gì thấy được cảnh ấy, ô nhiễm ánh sáng khắp mọi nơi. Chợt Linh nghĩ: Nếu tự dưng có diễm phúc nào về quê nhà Lê, rồi tối đêm chạy ra đồng cỏ/trèo lên nóc nhà nằm bệt ra đó, đan tay và ngắm sao thì thật là tuyệt! Cả một bầu trời không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng ve kêu, tiếng chim, tiếng dế, tiếng ếch ộp, và tiếng gió thổi hiu hiu. Kiểu vậy. Kiểu ở Hà Nội chỉ có đi làm và về nhà nghe nhạc đọc reddit, có thể đi café với bạn hoặc đi hồ hóng gió với Lê, nhưng có bao giờ nhìn lên trời cao? Linh thích cảm giác yên bình khi nhìn lên bầu trời sao rộng lớn, và Linh thích có Lê ở cạnh trong khoảnh khắc ấy.

Hôm rồi còn nghĩ nếu tự dưng nghĩ ra joke nào ghi lại hết để về đọc Lê nghe. Nhưng ở đây bận, và phải cất hết sổ trong balo, chả kịp ghi gì ☹ Cuối tuần được mượn điện thoại gọi về thì cũng chỉ tiện gọi bố mẹ, không tiện gọi cho Lê. Hàng ngày curious không biết Lê nhắn cho Linh cái gì để sau Linh đọc ._.

“Alo, chào Lê. Tớ tên là Linh. Lê tên là gì?” Linh mong sẽ có ngày nào đó trong/sau 3 tháng tân binh căng thẳng này Linh gọi cho Lê bằng số lạ để trêu Lê như thế. Linh đoán Lê sẽ ngơ ngác không hiểu gì, sau đó “sao Linh lại gọi Lê?” =))


1 tháng vào tân binh. Linh bận hơn rồi. Ngày thường còn không cả được ngủ trưa. Nhưng nếu lúc nào Linh trống não, Linh tự nghĩ về Lê. Để? Để cảm thấy tích cực hơn, để tránh không cho bản thân bị trôi vào vòng xoáy tiêu cực nào.

Hôm nay Linh nhận được tin là máy của Lê bị trục trặc và phải đi bảo hành. Có nhiều lo lắng ạ, phần vì đó là tài sản giá trị cao, phần vì mấy thứ như thế Lê sẽ hỏi Linh trước (chắc thế). Không có Linh thì Lê vẫn tự làm được thôi, nhưng mà… eh~


Tớ nhớ ngày cuối mình đi với nhau. Hôm đó trời đổ mưa như dự báo thời tiết, lạnh, mà buổi sáng Lê chạy xe máy từ nhà lên nên Linh cứ lo Lê bị ướt và chạy xe mệt. Hôm đó theo kết hoạch là mình đi mua iPhone 12 cho Lê, định sẽ đi 2 xe buổi tối vào Hà Đông nhận máy. Nhưng buổi chiều Linh offer chở Lê đi vì sợ Lê mệt, và Lê đồng ý. Linh căn thời gian hỏi để Lê ok là Linh đi luôn để qua nhà Lê đúng igờ. Linh còn quay trước video phòng khi Lê muốn làm vlog, haha. Không phải là lần đầu Linh chở Lê, nhưng lần này chở bằng xe mới, tự tin :> Đi một đoạn Lê bảo (hay là Linh dẫn câu chuyện nhỉ) là hôm nay lạnh ghê, rồi Linh mạnh dạn làm câu: “Lạnh thì ôm Linh đi”. Lê bảo Lê ngại. Tớ expect điều đó rồi, nên tớ cũng không nói gì tiếp và chuyển sang chủ đề khác.

Ngày càng xa cái ngày, càng xa cái khoảnh khắc ấy, 3 tháng rồi, nhưng Linh vẫn còn nhớ như in lúc Lê nói nhỏ “Lê ôm nhé”, kéo tay áo cho kín tay, rồi vòng tay ra trước Linh ôm chặt lấy Linh. Trái tim Linh chậm mất vài nhịp. Có lẽ câu nói Linh nuối tiếc nhất là khi Linh bảo Lê cho tay vào túi áo =)) Lê vòng tay ôm chặt như ban đầu thì áp sát được cả người vào, vừa kín gió vừa chia sẻ được thân nhiệt. Vào đây toàn ăn thịt lợn mỡ, tháng đầu Linh tăng tận 5 cân, mong sau này người đỡ gầy và có đầy đủ thân nhiệt hơn, ôm cho thích :-"

Chạy chậm chậm sau xe buýt tránh gió, Linh và Lê ăn một vài câu chuyện về thủ tục mua máy, về NVQS của Linh, chậm chậm chút chút mà mình cũng tới. Hm. Cứ ở cạnh người Linh thích là Linh lại rất hậu đậu @@ Lúc đi ăn nướng ngồi đối diện Lê, Linh cứ đơ ra… :< tới lúc ngồi TCH buổi tối có chiếc iPhone 12 mới của Lê để Linh tập trung vào, chứ không Linh cũng đơ ra .-. Linh còn không nhớ Linh có selfie với Lê được kiểu nào không, hình như là có, nhưng nó không phải tấm selfie hoàn hảo. Nhưng mà ÉC, Linh và Lê dùng điện thoại đôi hehe.

Khoảng lặng. Linh nhớ lúc về mình có một khoảng lặng. Trời vẫn hiu hiu gió, se se lạnh, Linh lái xe chậm chậm dọc theo đường vành đai đi vào khu vực gần chỗ Lê ở. Lê vẫn thò tay trong túi áo ôm Linh, rồi Lê nhẹ nhàng đặt cằm dựa lên vai Linh. Não Linh cả buổi tối đã đơ sẵn rồi nên lúc ấy chỉ có thể im lăng cảm nhân và lờ mờ đoán xem Lê đang nghĩ gì. Không biết có bao giờ Linh biết được không. Nhưng khoảng lặng dựa cằm ấy Linh sẽ không bao giờ quên.


Hôm nay Linh nghĩ ngơi linh tinh xong chợt nghĩ đến Lê đã khen Linh giỏi, khen Linh thông minh, làm Linh vui bao nhiêu rồi ý. Nhưng người ta không chia tay nhau vì những thứ đó, người ta cũng không thân thiết sâu đậm, nhiều kỉ niệm đẹp nhờ chỉ những măt tốt. Linh tự hỏi đối với Lê thì Linh có những điểm gì xấu. Có chứ, nhiều lắm, nhưng cái nào là cái có thể làm Lê ngừng chơi với Linh, nói chiện với Linh ấy. Điều gì ở Linh mà nếu Lê yêu Linh thì sẽ làm Lê không chấp nhận được mà chia tay Linh ý :?

Tớ nhớ khoảnh khắc khi Lê hỏi có phải hồi trước Linh thích Lê đúng không. Tớ không chắc lắm lần đầu tiên tớ cảm thấy thích Lê là lúc nào. My best guess: Tớ thích Lê bắt đầu từ hôm đầu tiên mình thức khuya tới 1 rưỡi đêm để nói chuyện. Hôm đó Lê được nghe giọng Linh, và Lê thổ lộ vu vơ rằng Lê thích ôm. Còn kết thúc thì đơn giản quá rồi, đó là sự kiện cuối năm 2019. Vết thương lòng tin của Lê ngày hôm đó dập tắt mọi hi vọng trong tớ. Nhưng điều mà Lê không biết, và thật ra mãi sau này Linh mới biết, rằng vào buổi tối mát trời tháng 3 ấy, không phải từ cái nắm tay lúc tối muộn, mà lại ngay từ lúc Lê hỏi trước đây Linh thích Lê đúng không; ngay từ lúc ấy, Linh đã thích Lê trở lại rồi.

Trong fantasies của Linh có một đoạn hỏi Lê trong tình yêu thì điều gì là quan trọng nhất. Đối với Linh, trong tất cả các mối quan hệ, sự tin tưởng là quan trọng nhất. Trong chuyện tình cảm, Linh càng tin tưởng ai nhiều thì Linh càng yêu người đó sâu đậm. Đó là lí do vì sao Linh dập tắt hoàn toàn hi vọng thích Lê sau khi phá vỡ lòng tin của Lê. Đó cũng là lí do con tim Linh lại trật nhịp khi thấy Lê tâm sự với Linh chuyện bản thân, và đủ thoải mái, tự nhiên với Linh để hỏi Linh câu hỏi ấy. Linh tiếp tục thích Lê từ 31/3/2021 đến tận ngày đi lính, để rồi khi Linh đã nhâp ngũ Linh vẫn tiếp tục một lòng thích Lê.


Hôm nay Linh được đọc bài viết của Lê về cậu người yêu mà Lê từng quen. Đọc giọng văn thấy nhớ cuộc sống đầy tri thức thật đấy. Ở môi trường bộ đội này toàn mấy cậu chỉ học hết lớp 12 trở xuống, suy nghĩ khác lắm, Linh nói chúng nó không hiểu :< Nhưng ngoài ra Linh cũng nhận thấy một điều nữa. Hình như đã quá lâu rồi Linh không được khen, không được xoa đầu vỗ về; Linh đã mất hết cảm giác tự tin rằng có thể làm cho một cô gái có được những xúc cảm của tình yêu rồi. Một cô gái bất kì thôi ấy, chứ Lê thì hi vọng mất sạch rồi ạ. Linh không anxious rằng Lê nhắn gì cho Linh đoc nữa, Linh quay trở lại thời kì anxious rằng Linh và Lê sẽ chỉ như thế này trở xuống. Nói một cách rõ ràng suy nghĩ nãy giờ của Linh là Linh nghĩ bản thân sẽ không thể làm cho Lê có những xúc cảm, tình cảm mạnh mẽ, sâu sắc như Lê viết trong bài. Not ever, but like, in the foreseeable future. Linh đọc bài viết của Lê và Linh cảm thấy sợ hãi mà không biết vì sao; sợ hãi rằng Lê sẽ chẳng bao giờ nghĩ về Linh như thế, sợ hãi rằng Lê sẽ thấy Linh chẳng có những điều mà Lê tìm kiếm, và mặc dù là một cơn ác mộng nhưng vẫn là một hi vọng bé nhỏ rằng thật ra Lê thấy Linh có nhưng lí trí Lê không cho phép. Có lẽ đây là điểm xấu của Linh mà Linh đã nhắc đến. Lê đã nhìn thấy, chú ý, ấn tượng và trật nhịp trước những cử chỉ, hành động, suy nghĩ nhỏ bé của người ấy, có lẽ Lê cũng đã nhìn thấy được Linh nhưng sau đó thì không có sau đó nữa.

Thật ra hôm nay chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Chỉ là hôm nay Linh đọc được bài viết ấy, cùng với việc Lê đang thích một người khác đi chơi mấy buổi rồi mà người ta còn chưa làm mọi chuyện rõ ràng, chính thức gì với Lê. Linh overthought về những điều ấy, về những bước tiến nhỏ nhoi mà Linh có được, về cách mà Lê miêu tả những ấn tượng sâu đậm của Lê về người ấy sau chừng ấy thời gian.


“sleepeebear”. A name that doesn’t scare people away like a bear does. It pictures a little bear getting excited by the warm sunlight shining at tree leaves on the ground, all the while having big yawns every time she passes a flat rock. It pictures a little bear dancing on the street, posing in all the windows she sees, all the while dreaming about her warm little red bed in her cozy little green house on her small little tree branch in her crowded little corner of the city. “minhtenlalinh”, on the other hand, is a name that only wants to be recognized. A name that shows “Hey, I’m friendly, I’m outgoing, please say hi to me back” and whispers “Please listen to me I have too many stories to tell but too few people listen”.

“Adopt an introvert”, she told me. After I broke her trust, she gave me a second chance. She even let me touch her paws. However, I guess she now has outgrown me. She learned to love herself, went to new places, met new people. Our paths slowly drifted apart.

Deep inside, I have always known that I could never be her life companion. The best thing I can hope for is pure happiness when she was by my side, and I should accept that it has ended 3 years ago.


Tớ chợt muốn quay lại ngày đầu tiên mình gặp nhau. Hình nhưd dó là một ngày mát trời tháng 12 của 2018. 4 năm trước. Lâu nhỉ. 4 năm rồi đó. Ngày mà Lê vẫn còn ngại ngùng, áo khoác nâu trùm mũ bé tí xíu ngồi bàn cafe, đúng dáng một cô gấu nhỏ. Lê cứ ngồi vậy để Linh huyên thuyên một hồi, chẳng kể chuyện cho Linh nghe dù Linh có bảo. Nếu có một ngày như vậy bây giờ thì chắc tớ sẽ liên mồm kể về cuộc sống trong quân đội, cho tới 1 tiếng đồng hồ sau tớ mới dừng lại hỏi Lê về những chuyện buồn, chuyện vui, tình cảm công việc tâm lí các thứ mà không vui vẻ xịn xò tươi đẹp như ở ngoài Lê thể hiện ra. Linh chỉ sợ thay vì bảo “Linh cứ kể chuyện tiếp đi” như hồi xưa ấy, Lê lại bảo “Lê ngại kể lắm” thôi. Đó là điều làm Linh buồn nhất.

Tớ nghĩa là tớ rất thích được nói chuyện với cậu, Lê ạ. Đối với tớ, quãng thời gian khi mình mới quen, còn nói chuyện hàng ngày, vui vẻ, đáng yêu, điểm thêm những chiếc voice call hát ư ử là lúc tớ thật sự cảm thấy vui vẻ, thật sự yêu đời. Khoảng thời gian ấy thật sự rất đẹp. Giai đoạn sau này dù có thể Lê tin tưởng tớ hơn cả hồi trước, có thể nắm tay hay ôm tớ không hề ngại ngùng, nhưng tớ biết sự kiện với DA hồi cuối 2019 vẫn để lại vết sẹp quá sâu trong lòng cậu, vẫn có một nơi nào đó sâu thẳm trong cậu luôn sợ hãi, dè chừng đối với tớ. Kể từ ngày ấy tớ luôn cố gắn xây dựng lại từ đầu lòng tin tưởng của cậu, từ đầu luôn ấy, nhưng dù nó có cao tới cỡ nào thì vẫn luôn có một khoảng trống, một kẽ hở, một vết nứt to đùng mà tớ nhận ra rằng tớ không biết làm thế nào để bù đắp, sửa chữa cả. Tớ tin là tớ cần phải để bức tường này dang dở để tập trung tìm một foundation/base khác, cuả một người khác, dù trống trải hơn nhưng vững chắc hơn để tiếp tục. Tớ biết là tớ nên làm như thế. Chỉ là hiện tại tớ vẫn đang quá thích cậu, thích cách cậu đi, cách cậu nói cười, cách cậu suy nghĩ, để có thể đặt hết chúng sang một bên và tìm kiếm một bến đỗ mới để trở về.

Back in 2018, when you told me to not ever think about falling in love with you, you said “I’m sick of getting people negativity”. As a person who fell in love with you and thus experienced “unbearable sorrow”, I’m willing to spend the rest of my life to persuade you that it’s not because of you! WE DID THIS TO OURSELVES! Woah I guess this might be controversial. I think I simply want to whisper to you that all these negativity you saw in me was handcrafted by myself. I shall stop this. I will overcome all of this! 💪 .. uhh.. or maybe I could become the biggest nightmare you’ve ever seen. Idk. I’m overthinking again.


Hai mươi bảy tháng mười một năm 2022. Lê khoe với Linh rằng Lê đang ngồi với gấu. Linh đã chìm đắm quá sâu trong những suy nghĩ tới mức quên luôn việc chúc mừng Lê. Nhưng thôi vậy cũng được. Linh sợ như thế Linh sẽ giả dối quá.


Tớ đồng ý với cậu rằng mỗi người khi đến bên cạnh nhau đều có một sứ mệnh nào đó. Tớ rất tự hào rằng chúng mình đều đã hoàn thành mục đích, sứ mệnh của nhau. Chúng mình đã cố, nhưng không thể kéo dài khoảng thời gian ấy thêm nữa. Càng kéo chỉ càng thêm mệt mỏi thôi. Giờ là lúc chúng mình rời đi. Rồi sẽ tới một lúc nào đó xa xa tớ không còn nhớ về cậu, định mệnh có thể không để chúng mình gặp lại nhau một lần nào nữa; nhưng tớ vẫn sẽ luôn cảm thấy tự hào rằng mình đã từng có cậu ở bên, nắm day nhau đi được một quãng đường dài.

Tớ bắt đầu cảm thấy những thứ này trở nên nhàm chán. Các mối quan hệ, đúng người đúng thời điểm, tìm hiểu một người mới rồi lặng lẽ rời xa họ. Cuộc sống một mình ngày càng trở nên thu hút. Ở một mình, ngày đi làm tối chơi game với mấy đứa bạn, lâu lâu lấy xe ra phố hóng mát dạo chơi chụp ảnh nhìn ngắm mọi người sống thật hạnh phúc trong một tập thể. Nhưng tớ sẽ không hề cảm thấy cô đơn. Sex không còn là cái gì đó quý giá, hay ho, là mọi thứ mà tớ muốn tìm hiểu nữa (dù tớ chưa có trải qua nó lần nào, vì tớ chỉ muốn nó với người mình yêu). Lâu lâu tớ sẽ muốn cuddle, nhưng có lẽ một cái gối ôm to to cũng được.


Linh